春晴古诗

2024-05-20

春晴古诗

春晴古诗 篇1

wàn wù jiē chūn rén dú lǎo , yī nián guò shè yàn fāng huí 。

万物皆春人独老,一年过社燕方回。

sì qīng sì bái tiān nóng dàn , yù duò huán fēi xù wǎng lái 。

似青似白天浓淡,欲堕还飞絮往来。

wú nài fēng guāng cān bù de , qiǎn shī zhāo rù cuì qióng bēi 。

无那风光餐不得,遣诗招入翠琼杯。

“无那”通“无奈”:[wú nài]

其二

zhú biān tái xiè shuǐ biān tíng , bù yào rén suí zhǐ dú xíng 。

竹边台榭水边亭,不要人随只独行。

zhà nuǎn liǔ tiáo wú qì lì , dàn qíng huā yǐng bù fēn míng 。

乍暖柳条无气力,淡晴花影不分明。

yī fān guò yǔ lái yōu jìng , wú shù xīn qín yǒu xǐ shēng 。

一番过雨来幽径,无数新禽有喜声。

zhǐ qiàn cuì shā hóng yìng ròu , liǎng nián hán shí fù xiān shēng 。

只欠翠纱红映肉,两年寒食负先生。

上一篇:困局的近义词下一篇:X光片复制申请流程